Những cái vỗ lưng

22/12/2021 09:20 AM


Hồng Thắm

Hai người đàn bà ôm nhau trước cổng hoa tiệc cưới lúc tiễn khách – Mẹ cô dâu và bạn của ba cô dâu. Nhiều ánh mắt nhìn về phía ấy trong đó có tôi, họ ôm nhau hơi lâu, hai tay họ choàng vỗ nhẹ lưng nhau như là thấu hiểu.

Xuân - Ba cô dâu - với tôi là bạn lính thuở tòng quân đi giúp nước bạn Lào. Thời ấy, mỗi ngày được sống là một ngày hạnh phúc, một ngày mơ được trở về bên những người thân yêu. Những đêm gối ba-lô nằm rừng ngước mắt nhìn trăng sáng, sương buông, nghe tiếng thú rừng ăn đêm mà lòng buồn vời vợi bởi nỗi nhớ dâng trào. Chúng tôi hiểu nhau, thương nhau như anh em ruột rà. Người đàn bà ấy – cô gái đáng yêu ngày xưa theo lời Xuân kể – hôm nay tôi được gặp và để tôi hiểu thêm về một tình bạn đặc biệt.

Những ngày nằm rừng, mỗi khi buồn, Xuân thường tâm sự: Thời học trò, cậu ấy thương một cô gái qua những buổi học bồi dưỡng rồi những lần đi thi học sinh giỏi, Xuân cảm mến, yêu thầm cô bạn ấy nhưng không dám ngỏ lời, họ thường vui đùa, tâm sự và họ có một tình bạn thật đẹp và trong sáng.

Sau kỳ thi tốt nghiệp THPT năm ấy, Xuân có lệnh gọi nhập ngũ. Hôm ấy là mùa hoa tràm nở, hoa tràm vàng dưới nắng, vàng cả một góc trời quê, tỏa hương thơm ngát. Ngày mà Xuân lên đường, cô gái cùng nhóm bạn đã đến tiễn Xuân đi. Phút chia tay đầy lưu luyến, Xuân nhìn sâu vào mắt cô gái thì thầm: “Biết đâu anh không có ngày trở về”, cô nhanh tay che miệng Xuân lại, mắt ngấn lệ, lặng im, nụ cười ẩn chứa nỗi buồn. Trong quân phục màu xanh mới toanh, Xuân trở thành tân binh nhập vào đoàn quân sau tiếng loa báo tập trung. Những bàn tay vẫy ngày càng xa dần, xa dần rồi mất hút trong tầm mắt Xuân và đồng đội, chỉ còn lại màu vàng của hoa tràm hai bên đường như níu bước người đi.

Những ngày đầu nơi thao trường, nỗi nhớ luôn gặm nhấm mỗi đêm về. Một lần Xuân trốn về thăm cô gái nhưng không gặp, khi trở lại đơn vị bị trễ 5 phút, cậu ấy bị phạt dẫy cỏ giữa trời mưa lạnh buốt nhưng cái lạnh ngoài da không buốt bằng trái tim cậu ấy.

Tôi và Xuân gặp nhau nơi chiến trường Lào và cứ tiếp nối nhau những đêm thức trắng, nối tiếp nhau những nỗi tâm sự nhớ nhung. Những lá thư vẫn cứ được viết đều nhưng vẫn cứ nằm nguyên trong ba lô người lính trẻ, gói kín nỗi nhớ, nhòe đi theo thời gian…

Tình yêu không lời. Những lá thư không gởi. Cái cách xa của tháng năm làm họ biệt tin nhau mà thời gian thì cứ dần trôi, dần trôi…

Ngày rời quân ngũ, Xuân gói ghém lời tỏ tình trong bó lan rừng mang về từ miền đất của điệu múa Lăm Tơi xa lắc xa lơ về tặng cô gái trong mưa dầm gió bão. Vượt qua con sông ngầu đỏ nước đầu mùa, Xuân trượt chân suýt trôi theo dòng nước xiết, may mắn ôm vào được gốc cây thì bó lan đã tuột khỏi tay anh trong thẫn thờ, tiếc nuối. Anh đến thăm cô gái với đầu tóc ướt mèm và áo quần sũng nước. Cô lấy khăn đưa cho Xuân lau tóc và họ lại kể về những ngày chung học rồi cười khúc khích như tuổi học trò đang hiện hữu. Xuân kể về những cuộc chiến đấu, những lúc vượt rừng, những đêm thao thức ngắm sương rơi, những nỗi nhớ nhà, những nỗi nhớ ai… Ngoài sân mưa lộp độp rơi, trong lồng ngực Xuân, trái tim như loạn nhịp, bối rối anh ngỏ lời... Cô gái bẽn lẽn “Sao anh không nói sớm, để bây giờ định mệnh đã gieo duyên”. Trái tim Xuân như se thắt khi cô gái báo tin mình đã có người yêu, họ nhìn nhau, buồn lặng lẽ. Cô gái động viên Xuân hãy đến với cô bé Yến – đồng nghiệp của mẹ anh. Rồi họ chia tay nhau, ra khỏi cửa, Xuân ngoái đầu nhìn và bắt gặp ánh mắt cô gái chùng xuống khi nhìn theo …

…Rồi một ngày, anh dẫn Yến đến thăm gia đình khi cô ấy đã có con, họ lại vui vẻ nói cười hồn nhiên như thời đi học.

Bẵng đi thời gian dài, tôi không còn lưu tâm nhiều đến kỷ niệm xưa của thằng bạn cũ, bởi mỗi lần hội ngộ thì cuộc sống hiện tại về cơm – áo – gạo – tiền – con cái – những ly bia - chiếm gần hết thời gian buổi hàn huyên cùng với chuyện chiến trường xưa. Nhưng bỗng dưng ký ức của Xuân lại ùa về trong tôi theo lời kể của Xuân thuở ấy khi vô tình nhìn thấy hai người đàn bà ôm nhau, vỗ nhẹ lưng nhau.

Rời đám cưới ra về, nhưng những cái vỗ lưng nhau của hai người đàn bà trước cổng hoa hôm đám cưới con gái Xuân cứ hiện ra trước mắt. Cái vỗ lưng của hai người đàn bà như thầm nhắn nhủ hãy mang đến hạnh phúc cho Xuân. Cái vỗ lưng của mẹ cô dâu như cảm ơn một tình bạn, cái vỗ lưng như chúc nhau cùng hạnh phúc của hai người đàn bà, cái vỗ lưng như hàm chứa sự trân trọng một tình bạn đúng nghĩa!

Năm nay nhà Xuân lại đăng cai cuộc gặp mặt kỷ niệm 22/12, lại đến ngày hội ngộ, lại một mùa hoa tràm nở. Hoa tràm vàng rợp cả khung trời quê, vàng rợp hai bên con đường dẫn đến nhà Xuân. Quá khứ lại ùa về và hình ảnh hai người đàn bà ôm vỗ lưng nhau trước cổng hoa hôm ấy cứ ẩn hiện trước mắt tôi./.

                                                                                                            Quảng Nam, 18/12/2021